PHÍA SAU MỘT CÁNH CỬA – Trần Ngọc Hùng

-         A lô - A lô - Xin lỗi cho hỏi đây có phải số điên thoại của Hoàng không ? Ngô Huy Hoàng?

-          Đúng rồi xin lỗi ai vậy.

-          Hùng đây

-         Ô phải Trần Ngọc Hùng không?

-          Đúng, bạn có nhớ mình không?

-         Sao không nhớ , Hoàng vừa đi vắng ít bữa, mới về đọc được bài Phú viết về bạn. Giong Hoàng lạc đi, tôi cũng xúc động không kém.44 năm không gặp nhau rồi còn gì.  Ngày ấy chúng tôi mới 17 tuổi vì chiến tranh kết thúc tôi và Hoàng không còn liên lạc được với nhau, mỗi người một ngả, cái thuở thiếu thời ấy biết bao vui buồn, biết bao dại khờ theo nhau song song với tuổi học trò. Năm ấy tôi đang học lớp bảy ở Sài Gòn theo gia đình lên Ban Mê Thuột tiếp tục học lớp 7 tại trường La san đồi. Ngày nhận lớp tôi được xếp ngồi cạnh Hoàng. Do lớp toàn nam sinh nên bọn chúng tôi rất thích chạy nhảy, phá phách. Nên không ngày nào là không có bạn bị đòn. Hôm ấy chúng tôi bốn đứa bị Frère Pierre ( Frère Thuận) dậy môn toán là giáo sư phụ trách lớp ( bây giờ goi là giáo viên chủ nhiệm ) gọi lên đứng xếp hàng phạt vì tội bỏ học tiết thể dục buổi chiều . . Frère thường đánh đòn rất đau.  Frère bắt nằm dài lên cái bàn để chân chạm đất tay vói lên bám vào mép bàn đối diên để tránh lấy tay đỡ roi.  Sau đó Frère cầm cây roi to và dài lấy đà từ xa bước tới một bước quất thẳng vào mông đau thấu trời.  Đứa nào thấy cũng xanh mặt. Bạn Chung còn gọi là Chung chả giò vì gia đình bạn ấy kinh doanh mặt hàng này là người đầu tiên bị đòn . Chung rất cứng cỏi và lì đòn sau khi bị đánh Chung lặng lẽ đứng sang một bên còn hai bạn kế sau khi bị đánh rối rít xoa mông đứng uốn éo một lúc cho đỡ đau .  Tôi rón rén xếp cuối cùng nhưng rồi cũng tới phiên, tôi là đứa nhát đòn miệng méo xệch lúc ấy liếc sang Hoàng thấy bạn cúi gầm mặt xuống liếc nhìn tôi vẻ mặt ái ngại, chân tay tôi run lẩy bẩy, miệng mếu máo nói không nên lời trình bày với Frère do là học sinh mới chưa biết rõ về thời khóa biểu của trường nên nghỉ học buổi chiều.  Nhưng do vừa khóc vừa nói nên Frère phải hỏi đi , hỏi lại sau đó chắc thấy tôi quá nhát nên tha cho về chỗ dặn dò nếu nghỉ học lần nữa sẽ không được tha. Frère Thuận là vậy nghiêm khắc nhưng rất có tình ,có lý. Sau đó Hoàng luôn săn sóc tôi chỉ cho tôi biết để sinh hoạt phù hợp với nội quy nhà trường. Tôi hỏi tiếp:

-         Sao từ ngày thôi học ở Lasan Hoàng làm gì có đi học tiếp không?

-         Ờ ờ có Hoàng cùng Trần Văn Ba, Hoàng Đình Phú tiếp tục học bên Cao Đẳng Sư Phạm, rồi đi dạy rất xa nhà ,vất vả lắm ,còn Hùng thế nào?

-          Hùng phải đi kinh tế mới , bây giờ cũng tạm ổn rồi.

-          Ờ ờ…..

    Chưa nói hết câu Hoàng đã ngắt lời như sợ tôi buông điện thoại xuống . Hoàng là thế tính tình hiền hòa,  chăm chỉ và rất cả nể. Ngày ấy bố tôi cho tôi tự đi học bằng chiếc xe Honda dam, những ngày được nghỉ 1 buổi, tôi thường bịa chuyện có đi học để được đi chơi, Tôi hay chạy xe ra vùng ven chơi vì nhà ở phố đất chật chội nhà liền kế ,không gian bí hẹp, ra vùng ven thị xã tôi rất thích nhìn các cây cối xanh rì mát mẻ Nhà Ngô Huy Hoàng ở  Chi Lăng thuộc vùng ven thị xã gia đình sống bằng nghề nông nghiệp nên đất rộng rãi, cây cối tươi tốt bốn mùa . Một hôm không hẹn trước tôi xách xe chạy xuống nhà Hoàng chơi ,vừa đến trước cổng tôi thấy Hoàng chạy vụt từ trong nhà ra đón tôi, dắt tôi đi hái trái hết cây này đến cây khác , còn hái thêm để đem về tôi rất thích ngắm nhìn mấy con chim trong vườn của nhà Hoàng.  Tôi tự tưởng tượng ra mình như những con chim thỏa thích bay lượn hết nơi này đến nơi khác, lúc ra về tiễn tôi ra cổng, Hoàng trở vào nhà tôi nghe mẹ Hoàng nói rất nhỏ “Mày có làm gì cũng phải ăn cho xong bữa đi ,bát cơm nó khô ra rồi kìa,  thì ra tôi quá khờ Hoàng đã dắt tôi đi chơi với một cái bụng đói còn tôi cứ rề rà hết chuyện chim đến chuyện cò.

 - Hoàng ơi chuyện gia đình thế nào rồi .

 - Ờ Hoàng đã có hai con, con gái lớn đã có chồng và một đứa con trai nữa nó đang theo nghề Trang Trí Nội Thất.

 - Có cháu nào chưa .

- Ờ ờ có rồi cháu ngoại, Hoàng rất bận ,mấy hôm vừa qua lễ hội Café hoạt động ngay đàng trước nhà mà Hoàng không thể ra coi xem nó như thế nào?

   Nhắc về gia đình giọng Hoàng vui vẻ hẳn lên.Sau năm lớp bảy tôi qua trường Nông Lâm Súc học hai năm lớp 8 và lớp 9,  sau đó quay về La san học tiếp lớp 10,11. Ngày về lại trường cũ tôi thấy Hoàng trổ mã cao lớn đẹp trai như tài tử điện ảnh, tôi và Hoàng cũng ít truyện trò, lúc này trường La san ở cấp ba có cả nữ sinh và nam sinh học chung nên chúng tôi cũng bớt phá phách, Hoàng hay được các bạn nữ để ý hỏi bài riêng tôi vẫn nhút nhát, vừa rồi bạn Phan Ngọc Kiếm có điện thoại về hỏi thăm. Kiếm nói mình nhớ Hùng ngày xưa hiền lắm, “Hiền” thực ra là nói có tính ngoại giao thôi đúng là nhát mới phải. Đôi khi nhớ lại tôi thấy mình như nhân vật Nobita trong truyện: “Chú Mèo Máy Doremon” của ông Fujino viết, làm gì cũng hậu đậu, nhanh nhảu đoảng.  Lúc bấy giờ trong lớp có một bạn gái rất dễ thương, tôi rất thích ngắm nhìn bạn ấy nhưng chưa bao giờ dám bắt chuyện cả, nhà ở rất gần nhau nên buổi sáng tôi hay dậy rất sớm đứng trước cửa nhà chờ cho đến khi bạn ấy đeo túi sách đi học, liền lập tức đi theo sau phía xa xa đợi bạn ấy lên xe mới thôi.  Nhiều hôm đứng chờ trước nhà lâu quá chó sủa và bọ chét cắn ngứa muốn chết. Nhưng ngày này qua tháng nọ chỉ biết theo sau rồi thôi. Lúc ấy chắc Hoàng cũng biết nhưng chẳng nói gì vì tôi với Hoàng cùng là những kẻ nhát gái.

 - Hùng ơi liên lạc được với nhau rồi mai mốt có về Buôn Ma Thuột nhớ xuống nhà Hoàng chơi nhé.

 - Đúng bất cứ dịp nào hễ có về Buôn Ma Thuột Hùng sẽ đến thăm nhà Hoàng thôi.Tạm biệt nhé.

  Tắt điện thoại đi nhưng vẫn nghe tiếng ờ ờ của Hoàng bên tai. Tôi như kẻ rất nhiều năm lưu lac phương xa nay trở lai chốn xưa nơi cũ.  Nơi đã chứng kiến mình thay đổi từ một cậu thiếu niên trở thành người trưởng thành. Sau khi được các bạn chấp thuận trên Facebook và qua thông tin trên trang web của trường lòng không nén được bồi hồi xúc động bạn Trần Văn Ba viết cho tôi : “Sau nhiều năm xa vắng khi liên lạc được với nhau, kẻ còn, kẻ mất, người đi sinh sống nơi phương xa thôi cứ vui với hiện tại đi”.Tình bạn như một chất men có sẵn trong người khi gặp môi trường thuận lợi lập tức trở thành rượu quý ngay. Cuộc sống chúng ta như những cánh cửa chỉ sau khi mở ra mới thấy được những khung trời mới lạ.

 ( Riêng tặng bạn Ngô Huy Hoàng nhân dịp sinh nhật lần thứ 61)

Trần Ngọc Hùng cựu học sinh trường Lasan đồi Buôn ma thuột

 

Bạn Trần Ngọc Hùng

Bạn Ngô Huy Hoàng và con trai

Bạn Kiếm ( ngoài cùng bên trái) với lớp Trưởng Giao Kèo, Mỹ Hương, Ngọc Lan

 


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn:

Video


time2online Extensions: Simple Video Flash Player Module