Tình phụ mẫu

Tình  phụ  mẫuKhi sống trong hạnh phúc, người ta thường không cảm nhận được và quên mất sự hiện diện của nó và chỉ xem đó như là một chuyện bình thường. Mãi đến khi hạnh phúc mất đi rồi, người ta chợt sực nhớ lại, mới hôm qua đây mình vẫn còn nắm giữ hạnh phúc trong tay, vậy mà mình thờ ơ, coi thường. Bây giờ nó đã vượt khỏi tầm tay, mình mới cảm nhận nó thật trân quý! Thế là người ta buồn bực, đau khổ, lại nhôn nhao đi tìm kiếm thì đã quá muộn màng và trễ mất rồi!

Tôi đặt chân đến nước Ðức vào một mùa đông cực lạnh của Giáng Sinh 1978. Trong những tháng năm dài sống ly hương, tôi đã hai lần kinh hoàng, khi được hung tin cha mẹ nơi quê nhà đã vĩnh viễn ra đi mà khiến tôi xúc động thập phần...Tiếc rằng trong hai lần bất ngờ nhận được tin đau buồn nầy, vì công ăn việc làm và hoàn cảnh gia đình, nên tôi không thể về Việt-Nam để tang cho hai đấng sinh thành dưỡng dục. Ðó là điều mà mãi cho đến nay, tôi vẫn còn cảm thấy rất ân hận. Song thân tôi tuy đã hóa ra người thiên cổ từ lâu rồi, nhưng mỗi khi nhắc lại, tôi tưởng chừng như mới ngày hôm qua và gợi cho tôi nhớ bao kỷ niệm xa xưa không bao giờ quên được.

Nhớ lại khi tôi gần ba mươi tuổi hồi còn ở quê nhà, lúc nào tôi cũng cảm thấy mình là đứa con nhỏ bên cạnh mẹ cha. Trong khi ba má tôi niên kỷ đã ngoài bảy mươi, được tiếng con cái đông, nhưng có mấy người đã mất vì cuộc chiến trước năm 1975, một số đi lập nghiệp xa xứ, còn lại bốn chị em ở gần cha mẹ. Tôi thuộc thứ mười trong gia đình, nhưng không có đi làm, nên được nhiều thời gian gần gũi, chăm sóc cha mẹ hơn.

Có những đêm ngồi nhìn ba má tôi thở sâu trong giấc ngủ mê, tôi thấy thương quá! Mẹ tôi vì sinh đẻ nhiều, vất vả nuôi một đàn con đến lớn khôn và trải qua bao nỗi đau buồn khi mất đến ba người con, nên giờ đây bà mắc bệnh lãng tuổi già. Bà phải cần dùng thuốc thường xuyên để dỗ giấc ngủ, ăn uống phải có người đút từng muỗng. Trước kia, bà còn nhớ rất kỹ bao chuyện đã xãy ra ngày xưa. Những lễ nghi phép tắc con cháu xử sự không đúng, bà bắt bẻ rồi chỉ bảo ngay. Nhưng bây giờ bà không thể nhớ được nữa, mới nói đó mà quên rồi! Vừa ăn xong không biết mình đã ăn chưa? Nhiều lúc bà ngây ngô như một đứa trẻ, cũng thích được ôm ấp, âu yếm. Tôi thương nhất là nụ cười hiền từ và đôi mắt rạng niềm vui khi bà được tôi ôm hôn.

Ba tôi thì ngược lại, ông vẫn còn minh mẫn so với tuổi thất tuần. Nhưng sau một cơn bạo bệnh tai biến xuất huyết não, ông bị liệt nửa người. Nhờ thuốc men và kiên trì tập luyện thể dục, nay ông đã đỡ nhiều, nhưng việc đi lại và ăn uống trở nên rất khó khăn. Anh chị em tôi kẻ ở xa, người ở gần thay phiên nhau phụng dưỡng cha mẹ già yếu. Chúng tôi biết rằng dù có cố gắng hết sức đi nữa, nhưng chắc chắn cũng còn nhiều thiếu xót đối với công lao to lớn của đấng sinh thành. Khi ra đường nhìn thấy những người tuổi già như cha mẹ tôi mà còn sáng suốt, lanh lợi, tôi luôn thầm mong ước: phải chi cha mẹ mình được khỏe mạnh, đi lại bình thường như họ thì  hạnh phúc biết bao!

So với thiên hạ thì anh chị em tôi không giàu có gì, nhưng cũng đủ khả năng mua về cho ba má tôi những món ngon vật lạ mà ngày xưa khi chúng tôi còn nhỏ, ba má đã hy sinh những thèm muốn của mình để lo cho con cái được no đủ. Tôi biết, má tôi thích nhất thịt vịt luộc chấm nước mắm gừng, ba tôi thì thích thịt bò tái chấm mắm nêm. Lúc ba má tôi khỏe mạnh thì cuộc sống của chúng tôi còn khó khăn, họa hoằn lắm tôi mới mua được cho ba má ăn! Ðến khi chúng tôi có thể mua thường xuyên, thậm chí mua được nhiều thứ ba má thích, nhưng ba má tôi không còn cảm nhận, đâu còn phân biệt được ngon dở nữa! Tôi rất ân hận tự trách mình ngày xưa đã bất lực không làm ra thật nhiều tiền để lo cho cha mẹ được sung túc. Hồi tưởng lại có những lúc vì bận rộn chuyện gia đình, bê trễ trong việc chăm sóc cha mẹ, tôi cảm thấy lương tâm mình bị cắn rứt vô cùng! Tình thiệt mà nói, giá mà biết trước được sự việc như thế, tôi sẽ không lập gia đình để dốc lòng phụng dưỡng cha mẹ trong tuổi hoàng hôn một cách chu đáo cho trọn nghĩa hiếu đạo làm con. Nhiều khi bưng bát cháo đút cho cha mẹ ăn, nhìn dóc dáng tiều tụy già nua của song thân, tôi không thể cầm được nước mắt...Có những đêm khuya thức giấc giữa hai đấng sinh thành, tôi vừa cảm thấy vô cùng hạnh-phúc vì từng tuổi nầy vẫn còn nằm trong vòng tay của cha mẹ, vừa lo sợ một ngày nào đó cha mẹ tôi không còn trên cõi đời nầy nữa, tôi biết đến lúc đó mình sẽ rất đau lòng không chịu đựng được.

Qua bài viết nầy, tôi tha thiết mong mỏi những ai may mắn còn cha mẹ, hãy tranh thủ dành nhiều thời giờ để quan tâm, chăm sóc, cố gắng đáp ứng những nhu cầu, ước muốn của cha mẹ mình, đừng để như tôi giờ đây cứ trăn trở ray rứt mãi một điều: phải chi ba má tôi còn sống thì tôi hạnh phúc biết bao!

Thế  gian  chỉ  một  khối  tình
Bao  la  thắm  thiết  là  tình  mẹ  cha
Bạn  bè  thân  hữu  gần  xa
Ai  còn  phụ  mẫu  thật  là  quý  thay!

Tác giả bài viết: Huỳnh Quốc Minh

Nguồn tin: Cựu HS La San BMT

Video


time2online Extensions: Simple Video Flash Player Module