THĂM BẠN - Trần Ngọc Hùng

 

 

 

 

Có bạn đọc truyện rồi hỏi :

-       Truyện “THĂM BẠN” này thật ra Ngọc Hùng viết hay Huy Hoàng viết ?

-       Chúng tôi Hùng và Hoàng là đôi bạn hiểu nhau tự thuở nào rồi nên bây giờ có hóa thân vào nhau để trình bày, ai viết mà chẳng được . Thật ra thể loại “Văn hóa thân”  do Hùng bắt chước bạn Phạm Đình Hoan dùng “phép ẩn dụ,” trong thơ của bạn và “ Phép hoán dụ”  khi bạn Phạm Văn Ninh hóa thân thành Kim Anh để viết truyện :  “Ngày Ấy Em Như Chim Sa ”, nên các bạn đừng lấy làm lạ .


Vì vậy : Ai viết mà chẳng được , việc ấy không quan trọng, quan trọng đây là chuyện có thật trăm phần trăm, khi đọc các bạn nên tưởng tượng thêm một chút vì câu chuyện được viết xen lẫn hiện tại và quá khứ minh họa cho nhau , chúc bạn đọc có những giây phút thú vị .

 

THĂM BẠN - Trần Ngọc Hùng

Bố cho con xin số điện thoại của chú Hùng bạn của bố , nghe nói chú làm bên ngành y tế , để con nhờ chú tư vấn cho bố đi Sài gòn khám bệnh chứ con thấy dạo này bố càng ngày càng gầy quá.

Chẳng biết tự bao giờ tôi đã trở thành người già, bây giờ lại để cho con cái lo cho sức khỏe nữa, nhưng thật ra lại rất vui vì đây lại có dịp ghé thăm lại bạn học cũ đang sống tại Saigon, chỉ chờ dịp vậy thôi tôi đã liền khăn gói lên đường . Nghe giọng tôi trong điện thoại báo tin, sáng sớm hôm sau vào cái giờ ở quê nhà  tôi gà chưa gáy, Hùng đã đòi lên đón tôi tại bệnh viện Đại Học Y Dược  Sai gòn mời tôi đến thăm nơi bạn đang ở để hai đứa cùng đi uống café .

Hùng già đi nhiều so với tưởng tượng của tôi khi gặp lại bạn sau gần năm mươi năm cùng  học trung học trường Lasan đồi Ban mê thuột , da mặt bạn đã nhăn nheo, lưng hơi còng xuống theo năm tháng duy chỉ có giọng nói của bạn vẫn như thuở nào, nghe tiếng bạn tôi nhận ra ngay. Nhà bạn xa nơi tôi khám bệnh nên đường đi cũng khá lâu đang chở nhau bỗng nghe Hùng hỏi :

-       Cây vú sữa nhà bạn còn không .

-       Cây nào nhỉ … à, à …cây ấy bán rồi , bán cả cây cho người ta đào về trồng lại chỗ khác , sao Hùng nhớ dai thế.

Hùng nhớ dai thật hơn năm mươi năm trước , năm tôi và bạn mới mười ba tuổi vào cái tuổi : “Ăn chưa no lo chẳng tới ” nhà ở Chi Lăng học chung một lớp với nhau chẳng biết Hùng thích tôi hay thích cây vú sữa nhà tôi vì lúc bấy giờ cây vú sữa trong vườn nhà nổi tiếng trái to và sai quả , Bố mẹ tôi rất quý cây này và thường dặn tôi lưu ý cây cành rất dòn dễ gẫy không nên tự ý trèo hái , mỗi lần nghỉ học giữa giờ bạn hay đề nghị về nhà tôi chơi , nhà tôi đi học ngược đường với các bạn cùng trường nên cũng ít bạn đi học cùng đường vì vậy tôi cũng hay chiều bạn , đến nhà tôi chơi quay đi quay lại đã thấy bạn trèo lên cây vú sữa và ở trên ấy thật lâu , tôi chỉ cho bạn cách ăn vú sữa chín cây để không bị phát hiện, cứ ăn xong trái nào ghim cả vỏ trên mắt của cành cây để không rớt vỏ xuống đất và sẽ không ai biết cả , Hùng làm không sai một động tác nào.

      Tôi có tính nhát đòn, ngày ấy mới vào học được mấy bữa , chẳng biết vì lý do gì bị thầy đánh chỉ một roi , hôm sau tôi nghỉ học luôn mặc cho mẹ tôi dỗ dành dọa nạt, tôi thà nhịn ăn bỏ bữa nhất quyết không đi học nữa , sau mẹ tôi nói mãi đích thân mẹ dắt tôi tới trường lên văn phòng xin , chờ cho tôi vào lớp mẹ tôi mới về , tôi vẫn dọa với mẹ , “Nếu bị đòn nữa con sẽ không bao giờ đi học” .

      Một hôm Hùng về nhà tôi chơi đến giờ vào học rồi, tìm mãi chẳng thấy Hùng đâu , tôi đi  khắp vườn nhà gọi lớn tiếng, một lúc sau mới thấy Hùng lò dò từ trên cây cú sữa trèo xuống.

-       Thôi chết ! trễ học rồi Hùng ơi.

-       Hoàng yên chí đừng lo.

Tôi ngồi sau Hùng bạn phóng như bay trên chiếc xe Honda dame , bạn kéo hết ga ngày ấy từ Chi Lăng đến trường Lasan đồi trước khi ra lộ chính có con đường đất đỏ chạy đến Đài Phát Thanh ổ gà chi chít lớn nhỏ chạy dọc theo con lộ , chiếc xe chở Hùng và tôi lao đi lồng lên như ngựa phi , bụi đỏ cuốn theo xe mù mịt khiến người đi đường phải bịt mũi cúi đầu khó chịu , đến con dốc cao lên đồi vào trường, tôi thấy Hùng không giảm ga, đánh một vòng cua thật lớn leo thẳng lên cao, chiếc xe vẫn chạy đều như bay bổng nhịp nhàng theo động tác trả số xe của Hùng tiến lên đầu con dốc . Ngồi phía sau tôi không sợ xe chạy nhanh , chỉ sợ trễ học . Nỗi sợ đã thành hiện thực khi xe qua con dốc một đoạn đến một ngã ba tôi thấy bóng thầy Cường giám thị từ văn phòng trường bước ra tay cầm cây phất trần chỉ vào chúng tôi , tay còn lại vẫy chúng tôi vào , tôi ngồi sau lấy đầu Hùng che mặt lại nói vào tai bạn .

-       Thầy đang gọi mình vào .

Tôi thấy giọng Hùng tỉnh bơ

-       Kệ mình giả bộ không thấy đi

Thật ra ngã ba nơi chúng tôi đang đi khá rộng, cách văn phòng khá xa xe lại đang phóng rất nhanh, hai đứa chúng tôi đều quay nhìn hẳn sang bên phía kia đối diện với nơi thầy đang đứng mặc dù bên này chẳng có gì để nhìn ngoài mấy cây cao su mọc lộn xộn cùng vài cây khuynh diệp phất phơ trước gió, làm như không nhìn thấy thầy cứ cho xe đi tiếp, Hùng chạy  vòng ra phía sau trường tôi liếc lại thấy thầy Cường đang chặn các học sinh đến sau chúng tôi phát cho mỗi người một roi về việc đi học trễ , vào nhà để xe xong hai chúng tôi men theo hàng cột cúi thấp đầu đi nhanh đến lớp xin thầy đang dậy cho hai đứa vào lớp , Thầy đang dậy trong lớp yên chí có thầy giám thị rồi nên không xử chúng tôi về việc đi học trễ , ngày ấy lớp tôi mỗi học sinh ngồi một ghế có mặt bàn dính liền vào ghế , Hùng ngồi ngay bàn sát phía trước tôi , sau khi bỏ cặp sách vào hộc bàn phía dưới ghế tôi chồm lên ghé sát vào tai bạn .

-       Hùng chạy xe hay thật

Hùng quay lai cười thật tươi hai bên mép còn dính hai vệt mủ trái vú sữa từ màu trắng biến dần thành màu đen, nhấp nhô theo miệng cười của bạn, giọng bạn đầy vẻ mãn nguyện

-       Đã bảo đừng lo mà.

 

Ở cái đất Sai gòn sao ai cũng bận rộn và vội vàng, xe đi bóp còi inh ỏi, người chạy xe có khi leo cả lên lề đường để chạy cho nhanh tôi nói với bạn khi đang chở nhau .
-     Ở Ban mê thuột quê nhà Hoàng còn dám chạy xe chứ lên đây ,chắc không dám chạy đâu vì xe đông quá thôi mình chạy chậm một tí cho chắc ăn .

-       Ở đâu quen đó Hùng thấy bạn sao già đi nhanh quá vậy.

Tôi cảm thấy mình đã già đi thật khi ngồi sau Hùng vẫn lo lắng khi bạn chạy xe.

Đọc kết quả xét nghiệm tổng quát cậu bác sĩ trẻ nói với tôi “Ông khỏe lắm mọi chỉ số đều bình thường , chỉ có phim chụp phổi thể hiện phổi hơi yếu một chút , Ông nên bỏ hẳn hút thuốc” .

Hùng cũng nói tôi như vậy “ Bạn phải bỏ hút thuốc”

Ngày ấy học lớp bảy chúng tôi thuộc loại cơm cha, áo mẹ, chữ thầy bản thân chẳng lo nghĩ gì cả chỉ mong ước lớn thật nhanh để chẳng lệ thuộc vào ai . Tôi và Hùng đều thuộc loại học lực trung bình chúng tôi rất thích những giờ Việt Văn mặc dù không hiểu hết những điều thâm sâu trong văn học lúc bấy giờ nhưng cảm giác khám phá về một thế giới mới lạ trong các giờ học môn văn vần, văn xuôi luôn nhận được sự thú vị khi học về các tác phẩm nêu cao tình người của  nhóm “ Tự Lực Văn Đoàn” , hoặc hào hứng khi biết cách gieo vần , hiểu được vần lưng, vần chân trong cách gieo vần của thơ lục bát , chúng tôi thường khảo bài cho nhau vì sợ bị phạt hoặc điểm kém nên các giờ ra chơi hoặc tan học thường nấn ná trò chuyện với nhau thêm rồi mới về hẳn nhà . Vì vậy rất hụt hẫng khi đột ngột cùng nhau rời cấp trung học, tôi và Hùng chia tay nhau trong hoàn cảnh chẳng ai nói với ai  một lời tạm biệt . Bốn mươi mấy năm sau mới biết tin bạn qua mạng xã hội, tôi vẫn mong gặp mặt để trò chuyện nhiều hơn. Đến thăm Hùng mới thấy công việc của bạn bận rộn và bó buộc thời gian nên bao lần bạn hẹn về thăm thầy , các bạn học cũ nhân dịp họp lớp , hết lần này đến lần khác chi thấy hứa rồi chẳng thấy về mặc dù tôi và các bạn chung lớp vẫn mong được gặp mặt .

-       Hoàng đi xa nhà có ngủ được không ?

-       Khó ngủ mặc dù chỗ nghỉ rất tốt

-       Vì sao vậy

Tôi đáp nửa đùa nửa thật.

-       Hoàng phần khó ngủ phần đi xa nhớ cái giường, nhớ cái hơi bà xã

-       Bạn thật thà quá

Hùng cười híp mắt lại , kiểu cười chẳng khác xưa là bao.

Cái rủi của tôi khi bị trễ chuyến về một ngày lại thành cái may của hai đứa nên Hùng hẹn tôi chỉ có hai người cùng nhau trò chuyện ở một quán ăn nhỏ , buổi chiều hôm ấy thật vui chúng tôi chọn ngồi ở vị trí sát đường lộ, tiếng xe chạy và dòng người qua lại khiến tôi cảm nhận được hơi thở của cuộc sống Saigon. Hùng thân mật hỏi tôi.

-       Xưa Hùng thấy Hoàng nhát lắm có thấy nói chuyện với các bạn gái trong lớp đâu, vậy khi Hoàng lập gia đình có cần mai mối không hay tự mình ?

-       Đừng tưởng nhé, khi vào sư phạm cao đẳng Hoàng cũng có bạn gái đó nhưng mảnh tình vắt vai ấy duyên mà chẳng nợ chỉ giúp mình hết nhát thôi .

-       Đúng không đó.

-       Thật ! Nên khi gặp bà xã ngay cái nhìn đầu tiên mình đã chết đứng vì đôi mắt đen và hai má bầu bĩnh duyên dáng nên đã tự mình biến đổi thành duyên có nợ đến tận bây giờ.

Hùng rất khéo gợi chuyện, chúng tôi đã nói với với nhau những chuyện hầu như ít nói với ai .

 Mặt trời đã dần biến mất sau những ngôi nhà to lớn đồ sộ của thành phố chúng tôi uống bia không nhiều nên chẳng say bia nhưng lại cảm thấy say vì bạn. Rồi cũng đến lúc ra về.

-       Lần này đi Saigon có hai việc quan trọng Hoàng đều hài lòng vì đã thực hiện được :

Một là đi khám bệnh theo yêu cầu của gia đình sau nhiều lần trì hoãn. Hai là thăm được Hùng người bạn học thân đã bao nhiêu năm chẳng gặp.

-       Hoàng về chẳng biết bao giờ mình sẽ lên thăm bạn được, bạn đến Hùng thật vui nhưng bây giờ bạn về bạn đã mang theo cả niềm vui của mình đi theo.

Tạm biệt nhau bao giờ cũng là chuyện khó , tối hôm ấy trong con hẻm nhỏ giữa lòng thành phố chẳng biết ai lại xấu bụng rải bột ớt ra đường để chúng tôi tự dưng mắt phải cay khi chia tay nhau.

Video


time2online Extensions: Simple Video Flash Player Module